Đoản Khúc Tháng Sáu
HươngKiềuLoan
Sáng
nay khi tỉnh dậy, nàng đã thấy gần 6 giờ sáng. Nhìn qua khung cửa sổ lớn của
căn phòng, trời ẩm đục một mầu sương trắng và buồn. Sương mù trắng xoá cả không
gian, sương mù chắn tầm mắt không cho nàng nhìn suốt được tới cuối khu vườn rộng.
Trời
đã vào cuối tháng Năm, sắp qua tháng Sáu, nhưng nơi này vẫn còn lạnh, nàng vẫn
phảỉ choàng thêm chiếc aó khoác mỏng khi đi ra ngoài. Nàng vẫn thích mặc loại
nhung mềm và rủ, ôm lấy thân hình khiến người trông như thanh hơn. Từ ngày xưa,
nàng vẫn thích nhung hơn gấm, nàng đã ví vẻ đẹp của loại hàng này coi thật nhu
mì, đằm thắm, dù ngay cả với những mầu lộng lẫy nhất, vẫn là cái vẻ đẹp kín
đáo, lôi cuốn như những cơn sóng ngầm, khiến người nhìn ngắm không thể rời mắt.
Gấm thì như một cô gái đẹp lộng lẫy, mà không duyên, như loài hoa có sắc mà
không hương!
Như
mọi sáng, nàng vẫn lái xe theo con đuờng thân quen, con đuờng cong chạy dọc
theo dòng sông uốn lượn cắt ngang thành phố. Những ngày trời quang đãng, nắng lấp
lánh trên mặt sông, nắng sớm soi mình xuống mặt nước lặng sóng như một tấm
gương dài khủng lồ uốn lượn. Những con ngỗng trời mầu nâu xám đứng yên trên nuớc,
trông xa như những chiếc giầy cũ của Charlo bị ai liệng trên con đường loang loáng
nuớc mưa.
Hôm
nay trời vẫn ẩm đục, sương mù trắng như sữa, sương mù phủ xuống con sông quạnh
vắng buồn bã như tâm hồn nàng lúc này. Có bầy ngỗng trời vẫn nằm ngủ yên, nhìn giống như những
đôi giầy cũ mốc bị bỏ quên. Người ta
không nhìn thấy nước, người ta chỉ nhìn thấy một biển sương trắng mỏng mênh
mông. Người ta chỉ nhìn thấy không gian như được bao trùm bằng màn voan mỏng mơ
màng như tấm aó thần nữ trong những bức danh họa nổi tiếng xa xưa. Nàng tưởng
tượng nếu mình được đi trong vùng sương mù đó, ừ nhỉ, nếu mình....
Nàng
đã đi trong biển sương mù từ lâu, nàng đã lạc trong trong đó từ lâu lắm rồi
nàng vẫn đi tìm ... .đi tìm ...một cáí bóng ! Một tuyệt đối.
&&&&&&&&&&&&
Nàng
nhìn giòng nuớc cuồn cuộn cuốn xoáy chợt nghĩ sao giống như cơn giận dữ của những
kẻ mất trí, đã để những nghi kỵ ,thù hận làm biến đổi tâm tính, sự nóng giận giống
như cơn thác lũ, xô bạt mọi thứ, làm tan hoang, phá vỡ mọi tốt đẹp xây dựng từ
bao năm. Nàng bỗng thấy giận ghét con nước, nhưng khi đứng trên bờ sông lồng lộng
gió, nàng lạị tự hỏỉ, tại sao cơn giận tức cuả loài người không giống như con
lũ này, hãy để hết giận hờn, thù ghét trôi theo dòng nuớc, trôi hết đi, chảy ra
biển khơi, có phảỉ lòng ta thanh thản? Sao người ta không thể làm thế được? Mà
lại muốn hành hạ nhau, muốn giết chết nhau vì những lời cay độc? Sao có thể tàn
ác như thế?
Nàng
lắc đầu thở dài và lẩm bẩm: Nếu nghĩ như ta đang nghĩ bây giờ chắc đã không có
phiền muộn, chắc trên đời đã không có chiến tranh, đã không có những tranh chấp,
đã không có những án mạng vì ghen tuông, thù hận.
&&&&&&&&&&&&
Mấy
hôm nay trời lại mưa, đài khí tuợng trên TV báo sẽ có những cơn mưa dai dẳng và
lớn như giông bão. Nàng cũng mong mưa. Mong một tươi mát đến với tâm hồn. Nàng
thấy những cơn mưa như gần gụi với mình lắm, như mang lại một kỷ niệm xa xưa
nào thân yêu trong quá khứ. Mưa không ướt aó, mưa chỉ làm đẹp thêm những hàng
mi cong. Nhưng mưa hôm nay không phảỉ là những cơn mưa bụi, để có thể khoác chiếc
aó mưa rộng thùng thình đi dầm dưới mưa như ngày nào... Mưa hôm nay đổ xuống
như thác lũ, mưa quật tơi tả những cành cây như sự trừng phạt nào đến từ trời đất,
mưa làm các cành lá cây trong vườn oằn hẳn xuống vì sức nặng của nước xối lên
chúng một cách tàn nhẫn không nương, dù với hoa với lá.
(
Ngày mưa tháng Sáu )
%%%%%%%%%%%%
Hôm
nay nàng đội mưa ra xe, nàng vẫn muốn một mình lái xe dọc theo con đuờng ven
sông. Bên kia giòng sông là một khu công
viên lớn chạy dài thi đua với con sông, công viên lớn như một rừng bách thảo.
Cơn mưa hôm nay to, cũng ào nước, nhưng không hung bạo như những cơn mưa mấy
hôm trước.
Cũng
vẫn một giòng sông, con sông chảy quanh thành phố, con sông chia thành phố
thành nhiều khu vực. Con sông và những cây cầu. Nàng yêu những cây cầu đủ mọi lối
kiến trúc bắc ngang dòng sông rộng, hình như chúng đã gắn liền vào những kỷ niệm
của bao năm nàng sống nơi đây.
Nàng
dừng xe ở một khúc quanh, và yên lặng ngắm cảnh vật, con đuờng để chạy bộ ven
sông bên kia bờ chìm trong màn nước, nàng nhớ đến hai người đã hò hẹn, sẽ có một
ngày anh đến nơi này từ bao chuyến bay để chạy bộ với nàng như thói quen c ủa nàng mỗi chiều.
Rồi
cùng nhau ngắm con sông chạy dọc ven công viên, anh nói vì muốn xem con nuớc này ra sao mà nghe nàng nhắc
đến rất nhiều lần... như một gắn bó nào trong kỷ niệm của xa xưa, nàng đã tâm sự
như thế.
Có
nhiều ngày, nàng bỏ thì giờ nhìn ngắm con sông khi mùa nuớc lên . Nước mênh mông như nỗi buồn ta trải rộng từ
bao kiếp.
Rồi
cũng có những ngàỳ nắng lớn, vào mùa nuớc cạn, con sông thiếu nuớc, một nửa bên
sông khô nẻ phơi cát trắng như tâm hồn nàng khô nẻ những buồn phiền.
Nàng
cũng thường đứng nhìn con sông rộng trơ một nửa là bãi cát, nửa bên kia sông vẫn
còn nước. Không hiểu khúc đó sâu bao nhiêu, nàng thắc mắc, đã rất nhiều lần
nàng muốn lộị thử xuống, và nghĩ nếu mình có thể đi chân trần qua đuợc bên kia
con sông? Nàng muốn lắm, muốn một cuộc thử nghiệm, nhưng...
Nàng
thường đứng trên bờ với những ước ao, và dụt dè. muốn thử dẵm chân trên lòng
cát nóng vì ánh mặt trời, nhưng nàng vẫn sợ một bất trắc, nửa phần nuớc sông
kia có sâu? Nàng không biết bơi. Có thể nàng sẽ bị ngập nuớc, giống như nàng bị
chìm sâu trong nỗi buồn hiện giờ trong cuộc sống.
Nàng
vẫn ao uớc một cơn mưa dịu mát tâm hồn, ao uớc vẫn là ao uớc. Sẽ có một ngày..
sẽ có một ngày ta sẽ lội xuống, chân trần buớc qua đuợc con sông cạn nuớc, cứ
tưởng tượng đến cáí ngày đó, nàng sẽ la lớn: Ta đã vượt đuợc con sông... cạn!
Niềm
ao ước vẫn như con sóng trong hồn...và sự dụt dè vẫn làm chân chùn buớc!
===============##################===============
Thế
là đã giữa tháng Sáu, tự dưng bây giờ nàng bỗng thấy gần gụi với cái tháng này.
Mấy hôm nay trời không mưa như hai tuần trước, đất đã bắt đầu khô, con sông
phía sau nhà dường như mực nước đã xuống.
Mỗi chiều, nàng vẫn đứng nhìn bầy ngỗng trời bay lao xao xớn xác gọi
nhau họp đàn.
Tíếng ngỗng kêu thật buồn, nhưng hình như nàng
đã quen với âm thanh đó, chúng như gắn liền với những kỷ niệm của căn nhà nàng
đang sống.
%%%%%%%%%
Nàng rất yêu thiên nhiên và thú vật, nàng thường
bỏ ra cả giờ ngồi ở patio sau nhà mỗi sáng sớm
để nghe bầy chim sâu ríu rít đập cánh tán tỉnh nhau, giống chim chỉ nhỏ
bằng ngón tay cáí, nhưng tiếng hót thật hay, rộn rã reo vui, làm thức tỉnh
không gian quạnh vắng.
Chỉ
cần một chú chim hót, là cả khu vườn như bừng thức giấc, vui hẳn lên. Có những
ngày nàng ngồi yên chăm chú nhìn cặp chim Dove, bay đi bay về với cái tổ do
chúng kết thành bằng những cọng cỏ khô, chúng thay phiên nhau ấp trứng, con đực
bay đi kiếm mồi, con cái nằm ấp, chừng vài giờ chúng lại đổi phiên nhau. Và rồi đến một ngày, nàng thấy trong chiếc tổ
chim đó có ba cái đầu xinh xinh há mỏ ríu rít đòi ăn...rồi lại đến một ngày
nàng thấy chúng rời tổ, tập bay, con nào con nấy béo ụ, to hơn cả cha mẹ
chúng..
Nàng
thường nhìn những con chim đủ loại, kiên nhẫn tha từng cọng cỏ khô chui vào những
cái tổ xinh xắn do nàng đã mua, đuợc treo trên những cành cây lớn trong vườn.
Lũ chim đang làm nệm ấm trong ngôi nhà tý hon ấy, tình yêu đang tràn trong những
hình hài bé nhỏ đó, chúng đang líu lo gọi nhau, chắc là những tiếng thân yêu nhất?
Bất giác nàng nghĩ đến mình và giấc mơ của
anh ao ước cho một tương lai cuối đời.
(
Người yêu tháng Sáu )
Chiều
nay nàng ngồi thật lâu bên hai trang thư viết tay anh gửi tới nàng, nàng cảm thấy
như anh gần gụi đâu đây, biết bao nhiêu bức điện thư đã không còn ý nghĩa bằng
hai trang giấy này. Biết bao lần nói chuyện qua phôn mỗi ngày. Nàng biết anh đã
cố gắng hết sức để có đuợc thời giờ viết tay cho nàng những giòng chữ thân yêu,
nhìn nét chữ cuả anh, nàng mỉm cười vì nghĩ chắc chúng giống anh lắm.
Nàng bỗng nhớ tiếng nói, tiếng cười cuả anh,
tiếng nói sang và ấm, anh có giọng nói thật đáng yêu. Hai tuần rồi, nàng đã
không nghe tiếng nói đó, nàng đã tự trốn chạy anh. Hình như nàng đang chạy trốn tất cả những yêu
thuơng .
Nàng
ngồi im lặng để tâm hồn chìm trong những giòng thuơng yêu cuả anh: "...Em
yêu, hôm nay người ta đã khiêng cáí grand piano đến nhà, cái duơng cầm mà anh
đã đặt mua từ mấy tháng qua. Bé bìết
không? để khánh thành, bản nhạc đầu tiên
anh đã chọn để tặng em yêu đây, anh nghĩ, bản nhạc này đã nói đúng tâm tư anh
nhất trong thời gian này. Chỉ còn hai tháng nữa, là anh sẽ thư thả hơn, vì công
việc cũng đã xong được 4/5, anh sẽ có nhiều giờ hơn cho em, anh sẽ hoàn tất hai
bức tranh chân dung em mà anh đang vẽ dở, anh sẽ dượt lại nhạc cổ điển tây
phương mà anh hằng yêu thích, rồi anh sẽ thâu tặng em những tình khúc do anh độctấu,
để em nghe mỗi tối. Anh sẽ...v...v...anh muốn làm nhiều thứ cho em lắm. Cam đoan em sẽ vui vì những gì anh đang làm
cho em đây."
Nàng
nhắm mắt mơ màng và bỗng nàng nhìn thấy hình ảnh một con bé tươi vui với đôi mắt
long lanh, và những bước chân chim. Môi
mắt như cười với tiếng piano và giọng hát anh ở cái earphone úp chặt hai bên
tai.
HươngKiềuLoan
( Trích series: Em như nụ hồng )
========================
Những link về HKL:
Xin copy và paste vào
menu bar:
http://t-van.net/?author=21
http://huongduongtxd.com/vuon_huongkieuloan.html
http://cothommagazine.com/index.php?option=com_content&task=view&id=971&Itemid=53
( HKL-Nov 2009 )
Xin hẹn gặp
lai trong các bài của 3 series:
1. Series: Cầu Gió ( 1999)-.
2. Series : Em như Nụ Hồng ( 2001 )--
3.: Gió Mây Lưu lạc ( 2001)
1. ( Những "chiếc
giày mốc" trên sông)
2.. Một Sáng Sương Mù.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire