Hôm qua viết xong bài cho Blog CAT BUI.định copie lại nơi trang này thì không hiểu sao lại thành bài viết mới. Không biết ảnh chụp của Hương Kiều Loan có gì thu hút tôi thế, thích ảnh hay thích người?
Mời quý anh chị vào đọc bài và ảnh chụp của Hương Kiều Loan tại đây.
Tháng mười này quả có những hồn ma quanh quẩn chốn trần gian...
Tháng mười, ngày ngắn dần đi như nhường chỗ cho những hồn ma hiền về thăm nhà , hay những con quỷ dữ có dịp đánh chén, trêu ghẹo người naò yếu bóng viá và sợ nó.
Người và Ma như về chung một thế giới với những linh hồn muốn nối lại tình thâm giao...
Trong sân cỏ, người ta như giựt bắn mình khi thấy bộ xương cách trí đang hì hục đạp chiếc xe rỉ sét của một thời vàng son.
Ma Trơi
Ta là phù thuỷ
Hay là ma trơi?
Màu áo trùm kỷ
Đầu quỷ hay người?
Sống không hưởng thụ
Chết cũng không nhà.
Ta ở đâu thế?
Ta người hay ma ?
Thanh Hương
Ta là phù thuỷ
Hay là ma trơi?
Màu áo trùm kỷ
Đầu quỷ hay người?
Sống không hưởng thụ
Chết cũng không nhà.
Ta ở đâu thế?
Ta người hay ma ?
Thanh Hương
Chú Ma này thì chắc còn chút duyên nợ trần gian, linh hồn chú chắc còn trẻ nên chú chưa biết về đâu, trong ngày lễ Hallowen này , người ta gọi mình về ... thì ta cứ về thăm thử...
Người ta thường nói, trong coĩ trần gian khi có người nhìn thấy ma thì có thể họ có chút gì liên quan đến những con ma này. Hay có thể nói là khi ta nhìn thấy ma là ta nhìn thấy linh hồn người đâu đó muốn nói chuyện với ta chăng ?
Ảnh chụp của HKL cứ nhìn là tưởng người thật...
Thôi không nhìn thêm nữa nhé...
Nhà chú ma này thì thay đổi nhiều quá, chú chẳng nhận ra phố cũ. Tôi chợt bật cười với tấm ảnh và tiêu đề nhầm lẫn của chú ma này. Đang lạc vào cõi ma mà thấy ma cũng bỡ ngỡ chẳng thua gì anh hay chị nhà quê ra tỉnh, tư nhiên tôi nhớ đến vỡ kic̣h mà Kim Cương ngày xưa thế vai cô chủ nhà giàu bỏ đi ...
Dưới Hai Màu Áo p 4
http://youtu.be/h1fA6AhPuXQ
Ngaỳ tôi còn trẻ hơn bây giờ , tôi cũng như bao người, cũng rất ư là sợ những bóng người chân không chạm đất , soi gương không thấy mặt họ...
Chú Ma này thì thật xinhvới chiếc "Áo Em Trắng Quá Nhìn Không Ra"...
Mấy hôm nghe đọc truyện Ma Thổi Đèn với bao kỳ quái của những nhân vật đi quật mồ tìm đồ cúng về mau bán, trong đầu tôi có bao nhiêu hình ảnh ghê rợn, và giờ đây hình tưởng tượng lại rành rành dưới mắt mình... khiếp thật.
Thấy bức ảnh này của Hương Kiều Loan , tôi thật ngậm ngùi khi nhớ lại một phim về người nô lệ da đen đã coi cách đây không lâu. Những thế kỷ trước, ở nước Mỹ , khi màu da còn chia giai cấp thì giữa người da trắng và nô lệ có bao nhiêu người không bị treo cổ , tay đờ cả ra mà không ai dám cứu vớt khi bị chủ mặc tình mà hành hạ nô lệ của mình,
Đất nước tôi, thời kỳ đấu tố điền chủ , thì có lẽ bàn tay này không đong đưa trên ngọn cây mà lại cào đất , đội mồ đòi lại quyền làm chủ đất đai mình. Có bao nhiêu con Ma nước Việt muôn đời không có tiếng nói ngày lễ hội như ở đất nước tự do này ?
Người như còn chút tiếc nuối tháng ngày chưa dứt nợ, đâu đây một cảm giác hay ảo giác quay về.
Với máy chụp ảnh, Hương Kiều Loan đưa chúng ta vào nơi vô hình, để xem sinh hoạt của họ có khác người trần gian?
Con Ma Áo Rách
Áo rách tả tơi
Từng khúc vải rời
Ta chấp nối lại
Sống đời Ma Trơi.
Áo rách tả tơi
Từng khúc vải rời
Ta chấp nối lại
Sống đời Ma Trơi.
Lễ gọi người chết
Vào ngày thángThu
Lúc sống không thiết.
Thân xác nay tù.
Về trong ánh sáng
Nhưng trùm bóng đêm
Ta cười ngao ngán.
Chán cảnh anh, em.
Sao người dư bạc
Kẻ thì không nhà.
Bao người thậ́t lạc
Thành Quỷ hay Ma ?
Về đây đánh chén
Kẹo ngọt, trà dư
Chim kêu vượn hú
Nước Việt còn ư ?
Thanh Hương
Ngày Ta Chưa Vào Mộ
Cho ta về lại ngày xưa
Khi ta chưa mộ, sáng trưa bạn bè.
Cho ta đi hết những Hè
Những ngaỳ nắng ấm, còn nghe tiếng đời.
Tiếng cha, tiếng mẹ yêu ơi
Tiếng chim ríu rít, tiếng cười con yêu.
Thanh Hương
Cám ơn sự ưu ái của Hoàng Dung Hương Kiều loan đã gửi cho tôi thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật đầu tay đến hôm nay. Thương chúc chị luôn vui, khoẻ và sẽ giới thiệu tiếp những bài và ảnh chụp khác của chị những ngày tiếp theo.
Caroline Thanh Hương
20 tháng 10 năm 2014
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire