Đông Chưa Đi
HươngKiềuLoan
Năm nay nơi tôi ở, khí hậu khắc nghiệt hơn mấy năm trước, khi lạnh thì lạnh quá mức, nhiệt độ nhiều ngày dưới -17 hay -20 độ F. Cũng may là không phải đi làm nữa, nên khí hậu không hành tôi được như xưa. Tuy nhiên phải nhốt mình trong nhà cũng khó chịu lắm, những ngày có tuyết, tôi thèm lái xe ra công viên để chụp ảnh, vì biết sẽ có cảnh đẹp. Tôi thích khung cảnh rặng cây trơ trụi, được tuyết phủ trắng cành, và tuyết trắng trên những ghế đá v..v... Nhưng nếu tôi có lái xe được đến đấy, chưa chắc đã lái xe... ra được. Bởi những nơi này tuyết cao cả nữa thước. Tôi nhớ mùa đông năm 75, ngày đầu tiên thấy tuyết rơi, những bông tuyết trắng nhẹ bay bay trong không gian...đẹp quá mức, chúng tôi đã lái xe vòng vòng các phố để xem tuyết, thế rồi lạc vào một khu công viên, và xe bị mắc kẹt nơi đó, không sao ra được, khu này vắng, không ai lái xe đến nơi này vào ngày tuyết như vậy! Ngày đó chưa có điện thoại di động. Nên không biết cầu cứu ai, nếu có bỏ xe, lội bộ để ra con đường chính, cũng khá xa, và nhất là rất lạnh khi không mặc đủ ấm cho trường hợp bất tử đó... . Chúng tôi không biết xoay xở ra sao...Sau, có lẽ một người nào đó ở xa đã nhìn thấy xe chúng tôi "cô đơn" trong biển tuyết trắng, đã đoán chúng tôi đang gặp nạn, nên gọi hãng xe kéo đến cứu người. Kinh nghiệm của ngày ấy, đã khiến chúng tôi không dám lái xe vào những nơi như vậy khi có tuyết.